Câu chuyện kể về một bé gái vừa tròn 8 tuổi sống trong một gia đình có ba mẹ đã lớn tuổi và đông anh chị em, cô bé có một người cô ruột cạnh nhà và rất thương cô bé. Người cô này chỉ có duy nhất một người con trai và đã đi làm xa lâu lâu mới về nhà một lần.
Gia đình đông con mẹ cô bé rất vất vả, chật vật trong việc mưu sinh vì thế cũng không có nhiều thời gian để quan tâm đến cô. Có lẽ, vì vậy mà cô bé sống nội tâm, ít chia sẽ suy nghĩ của mình với người khác.
Một ngày kia, trong lúc đùa nghịch cùng các bạn trên cây, cô bé đã sơ ý ngã xuống đất. Dù không nghiêm trọng nhưng trong cô bé có vẻ đau. Mẹ cô bé hốt hoảng chạy ra, với sự lo lắng tột cùng người mẹ đã mắng và đánh vào vai cô bé. Vừa đau, vừa bị đánh, vừa ngại trước bạn bè, nghĩ mẹ không thương mình, trong uất ức cô bé thốt lên: “Con ghét mẹ”.
Người mẹ chưa kịp nói câu nào thì cô bé đã chạy một mạch sang nhà người cô và xin ở luôn bên ấy. Bấy lâu sống một cuộc sống hiu quạnh nay có thêm đứa cháu thủ thỉ nên người cô rất mừng và liền đồng ý với cô cháu nhỏ. Còn ẩn trên gương mặt người mẹ là một nổi buồn rười rượi. Tết đến nhà nhà ai cũng chuẩn bị mừng tết, anh con người cô cũng dẫn vợ con về cùng ăn tết với mẹ mình. Con cháu về người cô mừng vui khôn siết nhưng tình yêu thương dành cho cô bé vẫn không hề mai một. Ngược lại, trông cô bé rất buồn, gương mặt vui vẻ, hồn nhiên trở nên u sầu, ảm đạm.
Thấy cô bé buồn người mẹ không biết phải làm sao. Nhìn một hồi, người mẹ bèn bảo người anh lớn của cô bé đi mua cho cô bé một gói bánh ướt – món bánh khoái khẩu mà mỗi lần đi chợ cô bé đều đòi mẹ mua cho. Cầm gói bánh anh đưa, cô bé đưa lên miệng ăn với hai dòng nước mắt giàn giụa. Lúc này, cô bé chạy lại và ôm vòng lấy mẹ. Trong tiếng khóc nức nở, cô bé nghẹn ngào: “Con xin lỗi mẹ..Mẹ! Mẹ! Con muốn về nhà…”
Đâu đó, ánh lên một nụ cười hạnh phúc trên gương mặt chay sạm và gầy gòm của người mẹ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét