Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012

Bài thơ phản bài thơ đôi dép

Anh chẳng muốn cùng em làm đôi dép
Dẫu song hành nhưng đâu có bên nhau
Kẻ trước người sau suốt quãng đường dài
Tuy một hướng mà chẳng hề nhìn mặt.

Anh nào muốn mỗi khi lên phía trước
Lại bắt em tì lên mặt đất thô
Anh sao nỡ khi ngẩng mặt nhìn trời
Lại biết rằng đất đen em đang tựa.

Anh đâu muốn chia phần bao nặng nhọc
Của sức người của vinh nhục bon chen
Những thảm nhung kia, những cát bụi đời thường
Nào phải thứ bắt em cùng gánh chịu.

Anh không thể… để phút nào hụt hẫng
Rồi có kẻ… dám nâng đỡ bên em
Đôi dép kia đâu phải mãi song hành
Có bao giờ dép đứt cùng một lúc?

Anh sao chịu nổi có kẻ nào trông… giống
Để nhìn vào em lại bảo… giống anh
Rồi một mai phải minh chứng hùng hồn
Rằng… cứ thử sẽ biết ngay không phải!

Thôi em nhé bài thơ "đôi dép"
Chẳng thể là hình dáng của hai ta
Tuy nỗi nhớ chẳng kém phần da diết
Cũng phải tùy… hoàn cảnh để ví von.

Bài thơ đôi dép

Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ.

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước
C ùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau.

Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia.

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở thành khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.

Cũng như mình trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh.

Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi.

Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung.

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.

Sự tích hoa Antigon

Theo truyền thuyết Hy Lạp thì tiền thân của hoa Antigôn là một nàng công chúa xinh đẹp con vua Ơđipơ và hoàng hậu Jocaxto. Ngày xưa ở vùng Thêbet, khi hoàng hậu Jocaxto sinh hạ hoàng tử Ơđipo thì nhà vua Laios được báo mộng rằng lớn lên hoàng tử sẽ giết vua cha và lấy hoàng hậu. Sợ hãi vua sai đem hoàng tử vứt bỏ một nơi thật xa. Ơđipơ được những người chăn cừu vùng Corintho đem về nuôi. Lớn lên, chàng trở thành một thanh niên tuấn tú, có sức khoẻ phi thường. Một lần vì bất hoà với một người đi đường, chàng không ngờ đó là vua cha của mình, chàng đã giết chết người đó.
Lúc bấy giờ ở Thêbét, có một con quái vật đầu người mình sư tử (nhân sư) thường đến quấy nhiễu nhân dân. Vua Crêon, người kế nghiệp Laios trao giải thưởng: Hễ ai giết được con quái vật sẽ được truyền ngôi và lấy hoàng hậu làm vợ. Ơđipơ đã giết được con nhân sư và lên làm vua. Sau khi sinh hạ với Jocaxto được ba người con: một con gái tên là Antigôn và hai anh trai là Ereoclơ và Polynixơ, Ơđipơ được thần báo mộng về mối tình oan trái của mình.
Đau đớn và thất vọng ! Jocaxtơ treo cổ tự tử còn Ơđipơ thì chọc mù hai mắt và rời khỏi thành phố. Vua Crêon đem Polynixơ ra xử tử và cấm không một ai được đến gần. Vì thương em, Antigon đã dũng cảm đem xác em đi mai táng. Nàng bị vua Crêon giết chết. Cô vừa ngã xuống, một dây hoa rất mảnh trườn lên khỏi mặt đất. Xen giữa những chiếc lá xanh là những chùm hoa màu hồng rất đẹp, bất chấp tất cả mọi luật lệ hoa cứ vươn mãi ra khoe sắc.

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

Rồi mai này anh sẽ quên em...

Rồi mai này anh sẽ quên em
Cô gái nhỏ thương anh nhiều biết mấy
Trước mặt anh em kiêu kỳ là vậy
Mà đêm về nước mắt ướt nhoè mi
Rồi mai này khi đã chia ly
Tên em sẽ chìm vào muôn tên khác
Như một vật dư thừa anh vô tình đánh mất
Trong cuộc đời chẳng thiếu sự lỡ tay
Rồi mai này, ừ mai này đây
Sẽ có một người lo cho em từng bước
Dạy em biết đặt niềm tin vào phía trước
Vào con người, vào sức mạnh tình yêu
Dù người ấy có mạnh mẽ bao nhiêu
Dù biết nhịn, biết chiều, biết nâng em khi ngã
Dù người ấy sau này biết làm tất cả
Em vẫn chẳng quên rằng đó chẳng phải là Anh…

Nghệ thuật tiếp nhận những kiến thức mới


Có một vị giáo sư, hồi còn trẻ rất chăm chú chuyên tâm nghiên cứu học thuật. Nhưng về sau vẫn cảm thấy mình đang đi theo đường mòn lối cũ, bao năm chẳng làm nên được gì to lớn như dự định lúc ban đầu.
Ngược lại , mấy học trò của ông vừa rời ghế nhà trường đã mau chóng thành đạt trên con đường sự nghiệp với nhiều giải thưởng quốc gia và quốc tế, thậm chí có người còn có những công trình nghiên cứu nổi tiếng. Vị giáo sư cảm thấy cuộc đời khoa học của mình như sắp lụi tàn. Ông trở nên phiền muộn, mặc cảm, suy nghỉ loanh quanh, nhưng không tìm ra được nguyên nhân vì sao. Và ông bắt đầu đâm ra nghi ngờ cả bản thân.
Một lần, ông đem điều này ra hỏi một vị thiền sư nổi tiếng trong vùng, song vị thiền sư chẳng nói gì mà lặng lẽ lấy một cái ly đặt trước mặt ông giáo sư, rồi rót nước vào. Ly đầy nước, mà vị thiền sư vẫn cứ rót mãi. Ông giáo sư mới nhắc nhở: Ủa ly đầy nước rồi kìa. Vị thiền sư vẫn không ngừng tay và nói với ông giáo sư:
- Chẳng lẽ ông không nghĩ ra được điều gì sao? Thật ra mọi sự buồn phiền của ông là ở chỗ cái ly của ông đã quá đầy.
Bấy giờ ông giáo sư mới bừng tỉnh.
Trên đây là câu chuyện ngụ ngôn của Nhật Bản. Kỳ thực, hiện tượng lão hóa ở con người không phải bắt đầu từ thể xác, mà bắt đầu từ tinh thần! Khi một người đã không tiếp nhận được sự vật mới nữa, có nghĩa là họ đã bắt đầu lão hóa, họ đang thực sự già đi, dầu có nhiều người đang ở độ tuổi còn trẻ. Không phải vì họ không có nhu cầu, mà là do chiếc ly ở trên tay họ đã chứa đầy nước. Dù có đưa bất kỳ một cái gì mới lạ vào, liền bị cái vốn có ở trong làm tan biến đi, hoặc bị tràn đẩy ra ngoài.

Dành cho bạn…

Ẩn dưới vẻ bề ngoài mạnh mẽ có thể là một tâm hồn yếu đuối, nhạy cảm muốn được quan tâm, chia sẻ và yêu thương.


Bất cứ nỗi đau nào cũng có thể được xoa dịu bằng thời gian và tình yêu chân thành.

Bằng ý chí và dũng khí, bạn sẽ vượt qua những khó khăn, thử thách của cuộc sống.

Nếu trái tim bạn chứa đầy những điều thù hận, cay đắng thì sẽ không còn chỗ dành cho sự thanh thản tâm hồn, tình thương yêu và hạnh phúc cuộc sống nữa.

Mọi người đều mong đến cuối chặng đường để cảm nhận vinh quang, nhưng hạnh phúc chỉ thực sự tìm thấy trên từng chặng đường đi.

Đừng quá nuông chiều bản thân. Nếu bạn không kiềm chế được chính mình thì bạn sẽ có khuynh hướng lệ thuộc vào người khác hoặc bạn sẽ lệ thuộc vào những thói quen và cảm xúc của mình. Hãy nhớ rằng bên cạnh một người bạn chân tình, bạn có thể làm tất cả hoặc không làm gì hết, nhưng chắc chắn bạn sẽ có được những phút giây đáng nhớ nhất – những phút giây sống thật lòng với mình.

Đôi khi bạn cũng phải biết ơn những người đã làm bạn ngã, vì chính họ đã giúp bạn vững vàng hơn.

Khi nóng giận, bạn có quyền bộc lộ, nhưng đừng mất tự chủ.

Nếu một người nào đó có lúc không làm đúng ý bạn thì điều đó chưa hẳn là họ không quan tâm hay không chân tình với bạn.

Nhìn nhận đúng bản chất sự việc cũng là bước khởi đầu của sự hướng thiện, là cách chuộc lại lỗi lầm và là cách để bạn trưởng thành hơn trong cuộc sống.

Biết tha thứ cho người khác chưa đủ, đôi khi bạn cũng phải biết tha thứ cho chính mình nữa.

Trưởng thành là quá trình trải nghiệm trong suốt quãng thời gian chúng ta sống.

Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012

Cô bé nhỏ

Câu chuyện kể về một bé gái vừa tròn 8 tuổi sống trong một gia đình có ba mẹ đã lớn tuổi và đông anh chị em, cô bé có một người cô ruột cạnh nhà và rất thương cô bé. Người cô này chỉ có duy nhất một người con trai và đã đi làm xa lâu lâu mới về nhà một lần.
Gia đình đông con mẹ cô bé rất vất vả, chật vật trong việc mưu sinh vì thế cũng không có nhiều thời gian để quan tâm đến cô. Có lẽ, vì vậy mà cô bé sống nội tâm, ít chia sẽ suy nghĩ của mình với người khác.
Một ngày kia, trong lúc đùa nghịch cùng các bạn trên cây, cô bé đã sơ ý ngã xuống đất. Dù không nghiêm trọng nhưng trong cô bé có vẻ đau. Mẹ cô bé hốt hoảng chạy ra, với sự lo lắng tột cùng người mẹ đã mắng và đánh vào vai cô bé. Vừa đau, vừa bị đánh, vừa ngại trước bạn bè, nghĩ mẹ không thương mình, trong uất ức cô bé thốt lên: “Con ghét mẹ”.
Người mẹ chưa kịp nói câu nào thì cô bé đã chạy một mạch sang nhà người cô và xin ở luôn bên ấy. Bấy lâu sống một cuộc sống hiu quạnh nay có thêm đứa cháu thủ thỉ nên người cô rất mừng và liền đồng ý với cô cháu nhỏ. Còn ẩn trên gương mặt người mẹ là một nổi buồn rười rượi. Tết đến nhà nhà ai cũng chuẩn bị mừng tết, anh con người cô cũng dẫn vợ con về cùng ăn tết với mẹ mình. Con cháu về người cô mừng vui khôn siết nhưng tình yêu thương dành cho cô bé vẫn không hề mai một. Ngược lại, trông cô bé rất buồn, gương mặt vui vẻ, hồn nhiên trở nên u sầu, ảm đạm.
Thấy cô bé buồn người mẹ không biết phải làm sao. Nhìn một hồi, người mẹ bèn bảo người anh lớn của cô bé đi mua cho cô bé một gói bánh ướt – món bánh khoái khẩu mà mỗi lần đi chợ cô bé đều đòi mẹ mua cho. Cầm gói bánh anh đưa, cô bé đưa lên miệng ăn với hai dòng nước mắt giàn giụa. Lúc này, cô bé chạy lại và ôm vòng lấy mẹ. Trong tiếng khóc nức nở, cô bé nghẹn ngào: “Con xin lỗi mẹ..Mẹ! Mẹ! Con muốn về nhà…”
Đâu đó, ánh lên một nụ cười hạnh phúc trên gương mặt chay sạm và gầy gòm của người mẹ.